Thursday, January 25, 2024

 Thương Về Đất Mẹ

Tác giả: Dương Lam [vophubong] thương về đất mẹ


Tác giả: Dương Lam 


Ta trở về thăm quê hương cũ, 

Trong giấc mơ nỗi nhớ bềnh bồng. 

Bến Điện- bình con đò xưa vắng khách, 

Cây đa già soi bóng nước bên sông. 


Đây Phú-chiêm mì tôm vàng ,sứa bạc 

Mát lòng ta từng trưa nắng đi về 

Đây bãi Phương-Trà ngàn dâu xanh ngát 

Dấu chân ta từng bước dõi đường quê. 


Thương biết mấy con đường ra Đà- nẵng 

Đồng Quế-sơn rực rỡ lúa hong vàng. 

Con tu hú dục hè về rộn rã 

Mui cá chuồng cơm lúa mới thơm hương. 


Đình Hà- mật hôm nào vui mở hội 

Tiếng trống chầu khuya rung bóng trăng vàng. 

Ga Vĩnh- điện mùa tan trường phượng đỏ, 

Đã xa rồi những bóng dáng thân thương. 


Chợ Phú- bông ngày hai buổi họp 

Mẹ oằn vai quang gánh sớm chiều, 

Biển Cửa- Đại sóng pha màu lấp lánh, 

Mai em về kỷ niệm nhớ mang theo. 


Đây Cẩm- lậu thân yêu làng quê ngoại 

Đường quanh co nước lũ những đông về. 

Xóm Vạn Buồn soi mình bên sông nhỏ 

Đời êm đềm như nghĩa mẹ tình quê. 


Đại- lộc đó đất lành thơm trái ngọt 

Vườn sang xuân hoa bướm hẹn thề. 

Nhấp chút ruợu cần môi em thắm đỏ, 

Thường- Đức đi về mấy dặm sơn khê. 


Qua Bàn- Lãnh cây đa cao chót vót [1] 

Tiếng mẹ à ơi ! giấc ngũ chiêm bao. 

Đất Xuân- Đài ngàn năm thơm khí tiết, 

Hoàng- Diệu xưa rạng rỡ tiếng anh hào. 


Cô gái Duy- xuyên trên khung cửi, 

Tay đưa thoi em dệt lụa cho đời. 

Mấy độ xuân về hoa vàng rực rỡ, 

Tấm lụa cho mình em dệt xong chưa ? 


Đây Gò-Nổi miền dâu tằm nổi tiếng, 

Sao em chưa về nhặt kén ươm tơ ? 

Kéo sợi tơ vàng óng ả, 

Làm sợi tơ trời, kết mối duyên thơ . 


Ai ghé Tam kỳ ? Ai về phố Hội ? 

Có nghe trong tim máu chảy dập dồn. 

Có nghe cõi lòng rưng rưng thổn thức 

Đất mẹ ngàn năm nghĩa nặng săt son. 


Quảng- Đà đó với bao nhiêu kỷ niệm 

Mai ta về tìm lại dấu ngày xưa 

Gọi tên từng niềm thương nỗi nhớ 

Viết lên muôn vạn lời thơ. 



[1] Ở Gò-Nổi Điện-bàn có bài hát ru em :Cây đa mô cao cho bằng cây đa Bàn lãnh, đất mô thanh cảnh cho bằng đất Bảo an.Chỗ mô vui cho bằng chỗ Phố chỗ Hàn, dưới sông tàu chạy trên đàng ngựa xe. 


Dương Lam [vophubong]

Love Mother Earth

Author: Duong Lam [vophubong] loves the motherland


Author: Duong Lam


I return to visit my old homeland,

In the dream, nostalgia floats.

Ben Dien - the old boat with no passengers,

The old banyan tree reflects on the water beside the river.


Here, Phu-êm has golden shrimp noodles and silver jellyfish

Cools my heart every sunny afternoon when I come home

This is Phuong-Tra beach with thousands of green strawberries

Our footprints step by step along the country road.


Thuong knows the roads to Da Nang

Que-shan Dong is brilliant with golden-blossomed rice.

I'm so excited that summer is coming back bustlingly

The smell of fish from a new rice barn is fragrant.


Dinh Ha- Mat is happy to celebrate every day

The sound of drums adoring late at night vibrates the shadow of the golden moon.

Vinh-Dien Station, red phoenix school in the closing season,

Gone are the beloved figures.


Phu Bong Market holds two meetings a day

Mother shouldering the burden morning and evening,

Cua Sea - Great waves mixed with sparkling colors,

When you come home tomorrow, remember to bring memories with you.


This is Cam-goa, my beloved hometown

The road is winding and flooded every winter.

Van Buon Hamlet reflects on the small river

Life is as peaceful as a mother's love for the countryside.


Great fortune, that good land smells of sweet fruit

The garden promises flowers and butterflies in spring.

Take a sip of wine and make your lips red,

Thuong-Duc went back several miles to the mountains.


Qua Ban-Lanh towering banyan tree [1]

Mother's voice! dream sleep.

Xuan-Tai land has been fragrant for thousands of years,

The ancient Hoang-Dieu was radiant and proud.


Duy Xuyen girl on the loom,

With my hand, I weave silk for life.

When spring comes, bright yellow flowers appear,

Have you finished weaving the silk sheet for yourself yet?


This Go-Noi is a famous mulberry region,

Why haven't you come back to pick up cocoons to grow silk?

Spinning shiny golden silk threads,

Make a thread of heaven, make a poetic relationship.


Who visits Tam Ky? Who comes to Hoi An?

I heard the blood rushing in my heart.

I heard my heart sobbing

Mother Earth has been strong for thousands of years.


That Quang-Da has so many memories

Tomorrow I will return to find traces of the past

Name each pain and nostalgia

Write thousands of poems.



[1] In Go-Noi Dien-ban, there is a lullaby: The banyan tree is as tall as the Ban Lanh banyan tree, the land is as clean and scenic as the land of Bao An. The place is as happy as the street in Han, under the Chinese river. running on horses and carriages.


Duong Lam [vophubong]

Wednesday, January 24, 2024

 MỘT BN DCH XUẤT SẮC TỪ TRUYỆN KIỀSANG THƠ ANH NGỮ 

BỞI THI SĨ HOÀI VĂN TỬ Tiến Sĩ Đàm Trung Pháp,

 Professor Emeritus Texas Woman’s University


245 Chàng Kim từ li thư song,

246 Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây. 

247 Sầđong càng lắc càng đầy,

248 Ba thu dồn li một ngày dài ghê.
249 Mây T
ần khóa kín song the,

250 Bi hồng lđẽđi về chiêm bao.
251 Tu
ần trng khuyết, đĩa dầu hao,
252 M
ặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán lòng. 

253 Buồng vn hi giá như đồng,
254 Trúc se ng
n th, tơ chùng phím loan.

255 Mành Tương phất phất gió đàn,
256 H
ương gây mùi nhớ, trà khan ging tình. 

257 Vì chăng duyên nợ ba sinh,
258 Thì chi đem thói khuynh thành trêu ngươi. 

259 Bâng khuâng nhớ cnh, nhớ người,

260 Nhớ ni kỳ ngộ vội dời chân đi. 

261 Một vùng cỏ mc xanh rì,

252 Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữđâu!

 263 Gió chiều như gợi cn sầu,
264 Vi lô hiu h
ắt như màu khy trêu.


245 Since the time he was back in his study,
246 A painful feeling of missing her bothered him constantly.
247 The harder he tried to drain the sadness away, the worse it seemed to be.

248  Each longing day seemed as long as three full years to him.
249 Heavy clouds wrapped up the beauty’s abode, it seemed.

page20image1786479344

250 Kieu, behind the flowers, constantly appeared to him in dreams at night.

 251 The moon crescent grew thinner; oil in the lamp dried up25 many times.
252 He dreamed of her charming face, and secret love made him suffer terribly. 

253 In his study, the atmosphere became chilly.

254 Stiffened was the rabbit hair26 of the writing brush of our scholar.\ And slackened became the strings of his guitar.

255 The silk blinds palpitated in the fresh breeze coming from afar;
256 Incense sharpened his missing her; tea only intensified his secret love. 

257 He said, “If between us, there exists no predestined conjugal affinity.27

 258 Why do I have to suffer from that encounter with the breathtaking beauty? 

259 Thinking melancholically of the person he loved, of the scenery

260 And of the place of that marvelous encounter, out he went hurriedly. 

261 The grass was still there with its deep green;
262 Besides limpid water sleeping in the stream, nothing was seen.
263  The evening breeze fanned up his profound sadness;

264 With a mocking air, reeds were swinging their heads.


Tuesday, January 23, 2024

MỘT BẢN DỊCH XUẤT SẮC TỪ TRUYỆN KIỀU SANG THƠ ANH NGỮ BỞI THI SĨ HOÀI VĂN TỬ Tiến Sĩ Đàm Trung Pháp, Professor Emeritus Texas Woman’s University

https://damtrungphan.files.wordpress.com/2021/07/kieu-in-english-poetry-camera-ready-1.pdf

 165 Chập chờn cn tnh cn mê.

166 Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về chn khôn. 

167  Bóng tà như gic cn buồn,
168  Khách đà lên ngựa, người còn nghé theo. 

169 Dưới cầu nước chy trong veo,

170 Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha. 

171 Kiều từ trở gót trướng hoa,
172 M
ặt trời gác núi chiêng đà thu không.

173  Gương nga chênh chếch dòm song,
174 Vàng gieo ng
ấn nước, cây lồng bóng sân.

175 Hđường lả ngđông lân,
176  Gi
t sương gieo nặng cành xuân la đà

177 Một mình lặng ngắm bóng nga,
178 R
ộđường gần với nỗi xa bời bời: 

179 Người mà đến thế thì thôi,

180 Đời phồn hoa cng là đời bỏ đi!
181  Ng
ườđâu gặp gỡ làm chi,
182 Trăm năm biết có duyên gì hay không? 

183 Ngổn ngang trm mối bên lòng,
184 Nên câu tuy
ệt diệu ngụ trong tính tình.

185 Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
186 T
ựa nương bên triện một mình thiu thiu. 

187 Thoắđâu thấy một tiểu kiều,
188 Có chi
ều thanh vận, có chiều thanh tân. 

189 Sương in mặt, tuyết pha thân,

190 Sen vàng lãng đãng như gần như xa. 

191 Chào mừng đón hi dò la:

192 Đào nguyên lc lốđâu mà đếđây? 

193 Tha rằng: Thanh khí xa nay,
194 M
ới cùng nhau lúc ban ngày đã quên.

195 Hàn gia ở mé tây thiên,
196 D
ưới dòng nước chy bên trên có cầu. 

197 Mấy lòng hạ cố đến nhau,

198 Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng. 

===================

165  Now awake, now in reveries, they were both troubled deliciously.

166 Leaving was so difficult but lingering was not right.

167 Their parting became more poignant with the evening sight
168 The man had mounted, but still furtively following him were the girl’s eyes.

169  In the stream, crystal clear water was flowing by,

170  Near the bridge, a willow tree was undulating its hair in the sunset light.
171 When Kieu arrived home and got inside the floral curtains,
172  Gongs
21 were tolling the end of the day, and the sun was behind the mountains 

173 The crescent moon took an oblique look at her window,

174 Poured gold spangles on the water and on the yard, cast tree shadows.

175 A camellia was pointing its branch Eastward
176 While dew-heavy spring branches were swaying downward.

177 All alone, she contemplated the silver moon disk,
178 Recent emotions and reminiscences in turn bothered her wits.

179  “Such a pitiful end to a human being is really not right.

180  A life devoted to human vanities is undoubtedly a lost life.
181 Why did I have an encounter with a man so bright?
182 Between us, is there any conjugal affinity predetermined by God in the sky?” 

183 Hundreds of thoughts entangled in her mind
184 Were marvelously condensed into lyric lines with rimes

185 The oblique moonlight was now infiltrating the blinds,
186 
Leaning against the balustrade, she was snoozing by.

187  Suddenly she saw a petite beauty, young in age,
188  Maiden in appearance and charming in gait.
189  Impregnated with dew was the face, and molded in snow, the body.

190  Now near, now far off, her little feet skimmed over the floor lightly. 

191 Kieu greeted her warmly, then bombarded her with inquiries,
192  “I wonder what has bought you here from your world of fairies?” 

193 The visitor replied, “We have been bound together by affinity.

194 We just met during the day but you seem to forget already.

195 My cold humble home is in the meadows, 

196 near A bridge that spans a stream West of here. 

197 You feel for me with a heart of gold
198 That I do not find in other persons at all.


 122 Ở trong dường có hương bay ít nhiều.

123 Đè chừng ngn gió lần theo,
124 D
ấu giày từng bước in rêu rành rành.

125 Mắt nhìn ai nấđều kinh,
126 Nàng r
ằng: Này thực tinh thành chẳng xa. 

127 Hữu tình ta li gặp ta, 

128 Chớ nề u hiển mới là chị em.
129 Đã lòng hiển hiện cho xem,.

130 Tạ lòng nàng li nối thêm vài lời. 

131 Lòng thơ lai láng bồi hồi,

132 Gốc cây li vch một bài cổ thi.
133 Dùng d
ằng nửở nửa về,
134 Nh
c vàng đâđã tiếng nghe gần gần.

135 Trông chừng thấy một vn nhân,
136 L
ng buông tay khấu bước lần dặm bng.

137  Đề huề lng túi gió trng,
138 Sau chân theo m
ột vài thằng con con. 

139 Tuyết in sắc ngựa câu giòn,

140 Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời. 

141 No xa mới tỏ mặt người,

142 Khách đà xuống ngựa tới ni tự tình. 

143 Hài văn lần bước dặm xanh,
144 M
ột vùng như thể cây qunh cành dao.

145 Chàng Vương quen mặt ra chào,
146 Hai Ki
ều e lệ nép vào dưới hoa. 

147 Nguyên người quanh quấđâu xa,

148  Họ Kim tên Trng vốn nhà trâm anh. 

149 Nền phú hậu, bậc tài danh,

150 Văn chương nếđất, thông minh tính trời. 

151 Phong tư tài mo tót vời,

152 Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa. 

153 Chung quanh vẫđất nước nhà,
154 V
ới Vương Quan trước vẫn là đồng thân.

155 Vẫn nghe thm nức hương lân,
156 M
ột nềđồng Tước khoá xuân hai Kiều.

157  Nước non cách mấy buồng thêu,
158 Nh
ững là trộm nhớ thầm yêu chốc mòng.

159  May thay gii cấu tương phùng,

160 Gặp tuầđố lá thoả lòng tìm hoa. 

161 Bóng hồng nhác thấy no xa,
162 Xuân lan thu cúc m
ặn mà cả hai.

163  Người quốc sắc, kẻ thiên tài,
Tình trong nh
ư đã, mặt ngoài còn e.

122 A subtle perfume, the wind seemed to carry.
123 The sisters and their brother, looking in the wind’s direction,

124 Saw on the green moss footprints stamped to perfection.

125 They looked aghast, out of their wits because of apprehension.
126 Kieu said, “Because of affinity,
127 we are destined to encounter each other,
228 In spite of the separation between darkness and light
18,

129  as true sisters.” In appreciation of that appearance,

130 Some more verses she improvised.
131 Poetic inspiration overflowed her excited mind,
132 And again, she engraved on the tree bark another classic poem.

133 While still hesitating between staying and going,
134 They heard the sounds of horse bells approaching.

135 And saw a young scholar, on horse riding,
136 With slackened rein, along the road, the horse was mincing.

137  Behind the horse a couple of young boys were following,

138  Carrying bags half full of “wind and moon” poems.19
139 With its snow-white coat, the horse was the animal beauty totem.

140 The rider wore a tunic green in color with an azure tinge.

141  As soon as he recognized from afar the three siblings,
142 He dismounted and came near to pay his greetings.
143 His embroidered shoes were trampling the green grass, 

144 And the whole area was illuminated by his handsomeness.

145 Young Vuong, who knew him, stepped out to say hello.
146 Shy, the two beauties hid behind flowers as in a show.
147 Living in the area, he was no stranger to the party
148 His name was Trong and he was the noble scion of the Kim family. 

149 From his family, he inherited both talent and wealth.

150 He had his family literary traits and superior intelligence as well.


151 His talent had no comparison and so did his handsome physiognomy.

Generous in character, he was well versed in literature and poetry.

  His home was not far away, just in the vicinity.

154 Moreover, a schoolfellow of his, Vuong Quan used to be.

155 Having heard of the renown of that famous area,
156 He knew that the two beauties lived in their secluded villa,
157 Bu
t mounts and rivers separated him from the girls’ chamber of embroidery.20

158  His secret love had been torturing him and making him sigh in secrecy.
159 How happy he was with this unexpected encounter!

160 The Festival made it possible for him to meet with the desired flower. 

161 The silhouettes in pinks, from afar, caught his eyes already:

162 Both spring orchid and fall chrysanthemum were charming beauties. 1

63 Renowned in beauty was the girl; famous in talent, the man. 

164 Although they kept a reserved countenance outside,

165 They were both overcome with infatuation inside.

Monday, January 22, 2024

 MỘT BẢN DỊCH XUẤT SẮC TỪ TRUYỆN KIỀU SANG THƠ ANH NGỮ BỞI THI SĨ HOÀI VĂN TỬ 

Tiến Sĩ Đàm Trung Pháp, Professor Emeritus Texas Woman’s University


81 Lòng đâu sẵn mối thương tâm, 

82 Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa.

 83 Đau đớn thay phận đàn bà! 

84 Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.

 85 Phũ phàng chi bấy hoá công, 

86 Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha.

 87 Sống làm vợ khắp người ta, 

88 Khéo thay thác xuống làm ma không chồng.

 89 Nào người phượng chạ loan chung, 

90 Nào người tích lục tham hồng là ai? 

 không kẻ đoái người hoài, 

92 Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương. 

93 Gọi là gặp gỡ giữa đường, 


94 Họa là người dưới suối vàng biết cho.

 95 Lầm rầm khấn khứa nhỏ to, 

96 Sụp ngồi vài gật trước mồ bước ra. 

97 Một vùng cỏ áy bóng tà, 

98 Gió hiu hiu thổi một vài bông lau. 

99 Rút trâm sẵn giắt mái đầu, 

100 Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần. 

101 Lại càng mê mẩn tâm thần 

102 Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra. 

103 Lại càng ủ dột nét hoa, 

104 Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài. 

105 Vân rằng: Chị cũng nực cười, 

106 Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa. 

107 Rằng: Hồng nhan tự nghìn xưa, 

108 Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu? 

109 Nỗi niềm tưởng đến mà đau, 

110 Thấy người nằm đó biết sau thế nào? 

111 Quan rằng: Chị nói hay sao, 

112 Một lời là một vận vào khó nghe. 

113 Ở đây âm khí nặng nề, 

114 Bóng chiều đã ngả dậm về còn xa. 

115 Kiều rằng: Những đấng tài hoa, 

116 Thác là thể phách, còn là tinh anh, 

117 Dễ hay tình lại gặp tình, 

118 Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ. 

119 Một lời nói chửa kịp thưa, 

120 Thoắt đâu trận gió cuốn cờ đến ngay. 

121 Ào ào đổ lộc rung cây

  = 

81 With a sense of compassion from her heart derived, 

82 She shed abundant tears upon hearing the touching story. 

83 “How painful women’s fate is!” Said she,

 84 And that unhappy destiny, to each and every one of them applies! 85 O, Creator! You are so cruel! May I ask why? 

86 Rosy cheeks fade with time and spring days rapidly go by. 

87 Living, she played the role of every man’s wife, 

88 Dead, she became a female ghost with no husband in sight! 

89 Where are those who her voluptuousness did share?

 90 And where are those who adored her peachy cheeks and rich hair? 


 91 Since for her, even in thought, 

no one cares, 

92 A few incense sticks on her grave, I am now lighting. 

93 To pay her homage in this on-the-road meeting, 

94 With the hope that she’ll know in the world of Yellow Spring."1

95 She made the incantation , first in a murmur, then in a whine, 

96 Then squatted down before the grave and kowtowed several times. 97 The setting sun was now darting its yellowish rays on the wilted grass, 

98 And the spring zephyr was caressing the reeds’ heads. 

99 From her hair, she took a pin that shined, 

100 And engraved on the bark of a tree a quatrain with three rhymes. = 


101 Plunged in a profound trance, she became more and more thoughtless;

 102 More and more uncertain of her attitude, she stood there motionless. 

103 [The color of her flowery cheeks became less lively]ii 

104 In her fits of sobbing, she shed tears profusely, 

105 Van said, “You make a fool of yourself, really! 

106 And to weep for people of yore, you have extra tears certainly!” Kieu replied, 

107 “During the past millennium, none of the beauties, 

108 Was spared by the cruel destiny! 

109 Thinking of her unfortunate fate, I do suffer,

 110There she lies! What will happen to me? I wonder.” =========


111 Quan said. “Nothing but nonsense, your discourse seems to be! 112 Each of your words reflects on yourself absurdly!

113 The atmosphere here, with funeral fluids is quite heavy;

 114 The sun is about to set and we still have a long walk home, you see!” 

115 Kieu said, “For talented persons, when they die, 

116 Their bodies decompose but their souls enjoy eternal life. 

117 Two sentimental hearts appeal to each other, 

118 In some visible form, will be appearing to me, the spirit of hers. 119 ” She barely finished her last word, and preceding all answers, 

120 From nowhere rose a strong wind twister, =============== 


121 Shaking up trees and stripping young leaves noisily.


 Thương Về Đất Mẹ Tác giả: Dương Lam [vophubong] thương về đất mẹ Tác giả: Dương Lam  Ta trở về thăm quê hương cũ,  Trong giấc mơ nỗi nhớ bề...